XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Thuỷ tú sơn minh


phan 16

 Tướng sĩ đã đi xa, nàng vẫn nhìn về phía họ.


Cuối tháng bảy, giữa mùa thu. Đúng là trời quang trong trẻo, thủy tú sơn minh.


Chính văn hoàn


 Phiên ngoại Một (thượng)


Vào đông tuyết lớn, chất cao như bông. Mọi màu sắc đều bị vùi lấp, trong trời đất chỉ còn duy nhất một màu trắng.


Trong từ đường của Úy Trì sơn trang, đèn đuốc sáng trưng, trong ánh nến rực rỡ, nổi bật một chiếc ghế dựa lớn điêu khắc tinh xảo. Ngồi trên ghế là một lão phụ nhân, bà tuổi đã già, đầu bạc như tuyết, trong mắt ảm đạm. đang nằm trên chân bà là một con cáo trắng, đôi mắt u bích, nhìn một trung niên nam tử ở phía trước.


Nam tử kia dáng người anh tuấn, diện mạo tuấn lãng, đúng là trang chủ Úy Trì Tư Nghiễm. Giờ phút này, hắn mày kiếm thâm khóa, vẻ mặt ngưng trọng.


Lão phụ nhân ho khan vài tiếng, mở miệng nói: “Ta cũng không muốn làm kẻ địch của Nam Lăng vương phủ, chỉ là, oa nhi kia là huyết mạch Úy Trì gia ta, dù thế nào cũng phải nhận tổ quy tông.” Lão phụ nhân lại thở dài một tiếng, nói, “Thời gian của ta không còn nhiều, oa nhi này cũng đã gần đến tuổi cập kê, không thể kéo dài thêm...”


Úy Trì Tư Nghiễm vẫn trầm mặc, không trả lời.


“Tư Nghiễm a, ngươi hàng năm đều theo lễ nghĩa đến Nam Lăng vương phủ đàm phán. Chúng ta sớm hết lòng quan tâm giúp đỡ. Nay, còn có gì để do dự chứ?” Lão phụ nhân nhẹ nhàng vuốt ve cáo trắng trên chân, nói, “Đi thôi, một mệnh lệnh, đừng để ta phải nói lần thứ hai.”


Úy Trì Tư Nghiễm nghe xong, gật đầu thi lễ, rời khỏi từ đường.


Ngoài từ đường, có bốn thiếu niên. Đều khoảng mười tám mười chín tuổi, áo xanh sẫm, trường kiếm thuần chất.


Bốn người này chính là thân tín của trang chủ, lấy bốn chữ “chung linh dục tú” mà ban tên. Theo tuổi tác mà phân thứ hạng, theo thứ tự là: Lương Chung, Trịnh Linh, Hướng Dục cùng Địch Tú.


Nhìn thấy Úy Trì Tư Nghiễm đi ra, bốn người đều hành lễ, gọi: “Trang chủ.”


Úy Trì Tư Nghiễm dừng chân, mở miệng nói: “Lương Chung, Trịnh Linh, Hướng Dục, ba người các ngươi thu thập hành trang, tức khắc lên đường đến Nam Lăng vương phủ, đem tứ tiểu thư mang về.”


Ba người tuân lệnh, cùng dạ một tiếng.


“Địch Tú, ta nơi này có một thi thể nữ tử, đợi lão phu nhân an bài xong, ngươi mang thi thể đuổi theo họ.” Nam tử lại phân phó.


Địch Tú gật đầu, đáp: “Dạ.”


Úy Trì Tư Nghiễm trầm giọng, nói: “Nhớ kỹ, là tặc phỉ tác loạn, đêm trộm Nam Lăng vương phủ, sát hại Úy Trì tứ tiểu thư, bỏ xác đồng hoang. Hành động bí mật, đừng để bại lộ.”


Hắn đang nói, Lương Chung lại mở miệng, nói: “Trang chủ, ba người thuộc hạ vẫn chưa gặp qua tứ tiểu thư, sợ có sai sót.”


Úy Trì Tư Nghiễm nghe vậy, suy nghĩ một chút, nói: “Địch Tú, ngươi từng cùng ta đi Nam Lăng vương phủ, còn nhớ rõ tứ tiểu thư chứ?”


“Thuộc hạ nhớ rõ.” Địch Tú nói.


“Tốt. Ngươi đổi với Hướng Dục.” Úy Trì Tư Nghiễm dứt lời, lại thêm một câu, “Làm việc cẩn thận, nếu nữ nhi của ta bị tổn hại chút nào, các ngươi đem đầu tới gặp.”


Bốn người “dạ”, phóng người rời đi, biến mất trong gió tuyết mờ mịt. Úy Trì Tư Nghiễm lại đứng trước từ đường, đứng thật lâu...


...


Nam Lăng vương phủ cách Úy Trì sơn trang khoảng một tháng lộ trình, ra roi thúc ngựa, chừng mười ngày là đến.


Ngày ấy, là ngày mồng tám tháng chạp. Nam Lăng vương phủ giăng đèn kết hoa, vô cùng vui vẻ. Vào bữa tối, mọi người đều ăn cháo mồng tám tháng chạp*. Duy độc một người rời xa đám người, một mình đứng trong hoa viên.


Đó là một cô gái khoảng mười ba mười bốn tuổi, tuổi tuy nhỏ, đã có mặt ngọc da tuyết. Nàng mặc áo lông cáo trắng, trâm châu ngọc. Trên trán điểm chấm son, càng lộ vẻ xinh đẹp mê người.


Trong vườn tuyết trắng thật dày, mai đã nở, mùi thơm ngát nức mũi. Nàng lại vô tâm thưởng thức, chỉ cau mày, dường như đang tức giận.


Chỉ chốc lát sau, liền có tỳ nữ đem cháo mùng tám tháng chạp đến cho nàng. Vẻ mặt nàng coi thường, lạnh lùng nói: “Ta không cần uống cháo mùng tám tháng chạp! Các ngươi lui ra cho ta! Hừ!”


Các tỳ nữ lại dỗ dành một lát, thấy nàng vẫn bất động, đành phải thối lui.


Cô gái càng bất mãn, vuốt tuyết đọng trên cành mai, tạo thành quả cầu tuyết, hung hăng ném ra bên ngoài.


Lúc này, chợt nghe tiếng động ồn ào, mơ hồ nghe được có người kêu “thích khách” “tặc nhân” vân vân. Trong lúc nhất thời, thị vệ hối hả, trong vương phủ trở nên hỗn loạn.


Cô gái kinh ngạc, vừa muốn nhìn xem có việc gì. Bỗng nhiên, một bóng đen hạ xuống, chắn trước mặt nàng.


Nàng kinh sợ thối lui từng bước, còn không chờ nàng nhìn rõ người tới, liền ngửi thấy một mùi hương. Ý thức của nàng lập tức rời rạc, dần dần bất tỉnh nhân sự.


Mắt thấy nàng ngã xuống, hắc y nhân tiến lên ôm lấy nàng. Tiếp đó vọt người nhảy lên, biến mất trong bóng đêm.


Hắc y nhân chạy nhanh nửa ngày, đến một rừng cây, chỉ thấy hai tên hắc y nhân mặc trang phục giống hắn đã sớm chờ ở trong rừng.


Hai người trong rừng thấy đồng bọn trở về, đều tiến lên đón. Hai người này, chính là Lương Chung cùng Trịnh Linh.


Lương Chung mở miệng nói: “A Tú, ngươi cuối cùng cũng về đến. Đây là tứ tiểu thư?”


Địch Tú gật đầu, nói: “Đúng vậy.” Hắn nhẹ nhàng buông cô gái trong lòng xuống, để nàng nằm dựa lưng vào cây cối.


Lương Chung nhìn hắn làm xong việc này, nói: “Bây giờ chỉ còn chờ A Dục đến đây, trước nghỉ ngơi chốc lát đi.”


Địch Tú nghe lời, vừa muốn đến bên cạnh điều tức. Lại nghe Trịnh Linh cười nói: “Không nghĩ tới tứ tiểu thư lại là mỹ nhân tuyệt sắc như vậy. Người mẹ Tình Quân quận chúa chắc hẳn còn đẹp hơn, khó trách có thể làm cho trang chủ phao thê khí tử (bỏ vợ bỏ con) a.”


Địch Tú nghe được lời này, cảm thấy khác thường. Hắn dừng chân, quay đầu nhìn lại. Ngay lúc này, Trịnh Linh khởi chưởng, đánh về phía thiên linh cái của cô gái.


Địch Tú kinh hãi, phi người tiến lên, bắt cổ tay Trịnh Linh, giải sát chiêu. Hắn nhíu mày hỏi: “Trịnh Linh, huynh làm gì vậy?”


“Còn không hiểu sao?” Trịnh Linh cười âm trầm.


Địch Tú càng kinh ngạc, “Huynh muốn giết tứ tiểu thư?”


Trịnh Linh không trả lời, một chưởng đánh về phía ngực Địch Tú. Địch Tú xoay người tránh đi, vẻ mặt không tránh khỏi hoảng sợ. Hắn quay đầu, nhìn Lương Chung bên cạnh.


“Chung ca... Các người...”


Không đợi Địch Tú nói xong, Lương Chung nâng tay phải lên. Trong tay áo, ẩn một đạo hàn quang. Không đợi Địch Tú nói xong, hàn quang bắn nhanh ra, thẳng vào tim hắn.


Đạo hàn quang kia, chính là một cái phi tiêu dài ba tấc. Địch Tú vội vàng né tránh, nhưng vẫn chậm vài phần. Phi tiêu đâm vào vai trái hắn, gây ra một cơn đau nhức. Hắn cắn chặt răng, rút phi tiêu ra, ổn định tâm thần, bày tự thế sẵn sàng đón địch.


Lương Chung nhìn hắn, có chút tiếc nuối, “Lại bị ngươi tránh được...”


Nghe được câu này, Địch Tú trong lòng băng giá.


“A Tú, chim khôn chọn cành mà đậu, ngươi chẳng lẽ không biết đạo lý này?” Lương Chung cười cười, nói thế.


Địch Tú nhíu mày, theo bản năng nhìn thoáng qua cô gái phía sau, “Thiên hồ chọn chủ?”


Lương Chung nghe vậy, gật gật đầu, “A Tú, ngươi cũng biết, trang chủ cũng chỉ là con rối. Người chân chính cầm quyền ở Úy Trì gia, là lão phu nhân. Mạng của bà ta cũng chẳng bao lâu, nay tranh quyền đoạt vị kịch liệt đến thế nào, há có thể lại thêm một ‘tứ tiểu thư’ xuất hiện chứ.”


“Các huynh rốt cuộc là là phụng lệnh ai...” Địch Tú vừa muốn hỏi tiếp, lại thấy miệng vết thương trên vai càng đau đớn. Hắn hạ mắt nhìn, máu ở vết thương là màu đen, chính là hiện tượng trúng độc.


Lương Chung thấy thế, lại cười nói: “A Tú, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình như thủ túc. Ngươi nếu nguyện ý hợp tác, ta lập tức đem giải dược cho ngươi.”


Địch Tú nghe hắn nói như thế, hoảng sợ trong lòng, hóa thành bi phẫn. Hắn không nói tiếng nào, căm tức nhìn hai người kia.


Thấy hắn như thế, Trịnh Linh tiến lên, trách mắng: “Hừ, ngươi quả nhiên nguyện một lòng trung thành với Úy Trì Tư Nghiễm. Đã không cùng đường, giữ ngươi làm gì!” Hắn dứt lời, tung người tấn công.


Địch Tú tự biết không địch lại, lui mấy bước, vẫn che trước người cô gái kia.


Mắt thấy Trịnh Linh sắp hạ sát chiêu, Lương Chung xuất thủ đỡ hắn, quay lại nhìn Địch Tú, nói: “A Tú a, tình thế hiện nay, ngươi còn chưa rõ? Đừng nói ngươi trúng độc, cho dù ngươi hoàn hảo vô thương, cũng không phải đối thủ của hai người chúng ta. Nha đầu kia cùng ngươi không thân chẳng quen, ngươi cần gì phải vì nàng mà bỏ cả tánh mạng?” Hắn hơi tạm ngừng, lại nói, “Hơn nữa, cho dù ngươi hôm nay có thể cứu nàng, nàng ngày sau có năng lực đấu với mấy vị tỷ tỷ của nàng sao? Ta khuyên ngươi đừng uổng phí công sức...” Lương Chung ánh mắt rét lạnh, lạnh lùng nói, “Giết nàng.”


Địch Tú nhìn người trước mắt, phẫn nộ trên mặt dần dần biến mất. Hắn mở miệng nói: “Chung ca, lúc nãy khi huynh phóng độc tiêu, đã không nghĩ tới hạ thủ lưu tình với ta.”


Lương Chung nghe vậy, nhíu mày trầm mặc.


“Cái gì tình như thủ túc... Tất cả đều là lời nói dối...” Trong giọng nói của Địch Tú hơi thở dốc, “Các ngươi hôm nay không chỉ muốn giết tứ tiểu thư, còn định giết ta. Chết không đối chứng, các ngươi có thể đem tội danh giết chết tứ tiểu thư đổ cho ta, đúng hay không?”


Trịnh Linh nở nụ cười, nói: “Chung ca, hắn thật ra cũng không ngu ngốc.”


Địch Tú hít sâu một hơi, đứng thẳng người, nói: “Ta thật sự không phải đối thủ hai người các ngươi, nhưng nếu muốn giết ta, cũng không dễ dàng như vậy!”


Trịnh Linh nhướng mày, không nói hai lời, rút trường kiếm ra, đâm về phía Địch Tú.


Địch Tú không chút do dự, xuất thủ đón đánh. Chỉ là, theo cử động của hắn, độc tính chậm rãi khuếch tán, làm cho hắn tứ chi vô lực.


Trịnh Linh thấy sơ hở, ý cười lại sinh. Hắn xuất kiếm đột nhập, đâm vào cổ họng Địch Tú.


Không nghĩ tới, Địch Tú lại không tránh né, trực tiếp nghênh hướng về phía trường kiếm. Trong lúc tTịnh Linh đang kinh ngạc, Địch Tú xuất chưởng, một kích đánh gãy kiếm, tiếp đó lại thêm một chưởng, mạnh mẽ đánh trúng ngực Trịnh Linh.


Trịnh Linh bị đánh bại, phun ra máu tươi.


“Đại Uy chưởng...” Trịnh Linh ngước mắt, trong giọng nói tràn đầy vẻ không tin.


Lúc này, Địch Tú hơi thở đảo lộn, thân hình lay động, hắn vô lực quỳ xuống, càng không ngừng thở dốc.


Lương Chung thấy tình thế như thế, nhíu mày đi qua chỗ Địch Tú, “A Tú, người không vì mình, trời tru đất diệt. Chớ có trách ta.”


Địch Tú nhìn hắn một cái, hoảng sợ lui về phía sau, lén lút cầm phi tiêu độc lúc nãy ném xuống đất cắm vào tay. Mắt thấy Lương Chung tới gần, hắn vung mạnh tay, khiến phi tiêu kia bắn ra ngoài.


Lương Chung nhanh nhẹn tránh đi. Địch Tú cũng không cho hắn cơ hội nghỉ mệt, đứng dậy tấn công. Hắn biến chưởng thành trảo, chế trụ đầu vai Lương Chung.


Lương Chung bắt cổ tay Địch Tú, chụp mạch môn hắn, bức hắn buông tay.


Địch Tú cũng không cố chống đỡ, hắn dùng sức tay, hung hăng trảo một cái, tiếp đó thoát khỏi kiềm chế của Lương Chung, thối lui đến một bên.


Lương Chung cảm thấy vai đau nhức, hắn cúi đầu nhìn, liền thấy quần áo mình đã bị xé rách, dưới vai khoảng một tấc là vết thương sâu.


“Thiết Ưng trảo.” Lương Chung mở miệng, “Xem ra võ công ngươi học trộm còn rất nhiều a.”


Địch Tú cố đứng vững, “Như nhau thôi.” Hắn hoãn hơi thở, lại nói, “Ngươi còn không lấy ra giải dược sao?”


Lương Chung nghe vậy, nhíu mày khó hiểu.


Địch Tú vươn tay ra, nói: “Trên tay ta dính đầy máu độc của mình, một trảo lúc nãy, ngươi cũng đã trúng độc...”


Lời này vừa ra miệng, Lương Chung liền cảm thấy miệng vết thương mình đau đớn khác thường, mơ hồ ngứa ngáy. Hắn đưa tay vào ngực, lấy ra một cái bình sứ, nuốt giải dược.


Địch Tú thấy thế, vung tay lên.


U hương, làm cho Lương Chung thần sắc đại biến. Hắn vội vàng thối lui, che miệng mũi. Lúc này, Địch Tú tiến đến, đoạt được bình sứ trong tay hắn.


Lương Chung cố chống, cố tỉnh táo, nói: “Địch Tú, ngươi trúng độc sâu hơn ta, thời gian khôi phục cũng chậm hơn ta... Ngươi giết không được chúng ta.”


Địch Tú ăn vào giải dược, nội tức bình phục. Hắn nhìn nhìn Lương Chung, lại nhìn Trịnh Linh bên cạnh một cái, hạ mắt nói: “... Ta chưa từng nghĩ tới muốn giết các ngươi...”


Hắn dứt lời, tập tễnh đi đến bên cạnh cô gái kia, vươn tay ôm lấy nàng. Sau đó cất bước, từ từ rời đi.


Bóng đêm mờ mịt, tuyết đọng vững chắc. Hiệu lực của giải dược, làm cho hắn toàn thân nóng lên, ý thức lờ mờ. Trong lúc mê man, hắn không biết mình đi được bao xa, đi về phía nào. Hồi lâu sau, hắn cuối cùng cũng không thể chống nổi, ngã xuống. Tuyết đọng lạnh giá, làm dịu nhiệt độ nóng rực trong cơ thể hắn, làm cho hắn chậm rãi thả lỏng. Hắn từ từ nhắm hai mắt, mê man.


Tuyết đọng lạnh buốt, cũng làm cho cô gái hôn mê kia tỉnh dậy. Ngỡ ngàng khó hiểu, chỉ thoáng qua trong chốc lát. Nàng ngồi dậy, khẽ nhíu mày, nhìn người trước mắt...


*Cháo mùng tám tháng chạp: Có hai phiên bản về nguốn gốc của món cháo mùng tám tháng chạp này:


Thứ nhất, vào ngày mùng tám tháng chạp năm không rõ, Chu Nguyên Chương bị giam trong ngục. Mùa đông vừa lạnh vừa đói, ông tìm được một ít hạt ngũ cốc trong hang chuột ở trong tù và nấu thành cháo. Sau này trở thành vua, để kỉ niệm việc này, ông đã đặt tên là cháo mùng tám tháng chạp.


 Bản thứ hai, truyện về món cháo này là từ điển tích Phật giáo của Ấn Độ, Thích Ca Mâu Ni là một vị vương tử, khi chứng kiến chúng sinh phải chịu cảnh khổ sở vì sinh lão bệnh tử, ông đã giác ngộ và bỏ vương vị mà xuất gia. Sau khi chịu khổ đạo được sáu năm, hằng ngày đều chỉ ăn một chút gạo, vừng, vào ngày mùng tám tháng chạp ông đắc đạo tại gốc bồ đề thành Phật. Hậu thế để kỉ niệm ngày Thích Ca Mâu Ni đắc đạo, nên ngoài việc kỉ niệm long trọng, các chùa còn tụng kinh, nấu cháo từ các loại ngũ cốc phát cho thiện nam tín nữ. Về sau dân gian bắt chước thành lệ.


Cháo được nấu từ nhiều loại hạt như gạo, đậu đen, đậu đỏ, đậu xanh, táo đỏ, hạt sen, bạch quả, mè,... nấu thành cháo ngọt.


 Phiên ngoại Một (hạ)


Cô gái nhẹ nhàng nhíu mày, nhìn người trước mắt.


Người nọ một thân hắc y che mặt, nhìn không ra bộ dạng. Xem thân hình, là nam tử. Hắn vẫn nằm im không nhúc nhích, chỉ có hô hấp phập phồng, cho nàng biết hắn còn sống. Nàng nhớ tới chuyện lúc nãy ở hoa viên, không khỏi có chút sợ hãi. Người này ban đêm xông vào Nam Lăng vương phủ, còn bắt cóc nàng? Nhưng mà, hắn hiện tại làm sao vậy?


Nàng suy nghĩ, lại cảm thấy choáng váng. Nàng xoa xoa thái dương, nhớ lại tiên sinh của mình từng nói tới “mê hương”, chắc là do thứ này gây ra. Quả nhiên là tặc nhân xấu xa, toàn dùng những thủ đoạn hạ lưu. Nàng không nghĩ nhiều, đứng dậy, cất bước muốn đi. Nhưng mà, nàng ngước mắt nhìn lại, bóng đêm thê lương, rừng rậm sâu tối, tìm không ra phương hướng. Trong rừng mơ hồ truyền đến tiếng cú kêu đêm, làm người ta sởn cả gai ốc.


Nàng ngồi xổm xuống, vươn tay với lên bờ vai của hắn, dùng sức đẩy, bất mãn nói: “Tặc nhân lớn mật! Ngươi mang ta đến đâu vậy?”


Thấy hắn không hề phản ứng, nàng đang muốn đẩy nữa, chợt thấy trên tay dính dính. Nàng nhìn kỹ, máu tươi đầy tay, nhìn thấy ghê người. Nàng vôi vàng bốc tuyết trắng trên đất, lúng túng tẩy sạch máu tươi. Nàng lấy lại bình tĩnh, lại duỗi tay, cẩn thận đẩy đẩy hắn, “Ngươi... Ngươi tỉnh đi...”


Yên tĩnh, càng làm cho nàng lo lắng. Nàng nhìn nhìn khắp nơi, chỉ thấy cách đó không xa có mấy cây tùng cành lá rậm rạp, dưới tàng cây không có tuyết đọng, còn sạch sẽ. Nàng thoáng suy nghĩ, nắm quần áo hắn lên, dùng hết khí lực toàn thân lôi hắn tới dưới tàng cây. Nàng lật người hắn, để hắn nằm vững.


Nàng được nuông chiều từ bé, lại càng không thông y lý, đương nhiên không biết làm như thế nào. Chỉ có thể ngồi bên cạnh hắn, nhíu chặt mày, yên lặng nhìn hắn. Cũng không biết hắn là người nào, bắt cóc nàng lại vì mục đích gì chứ? Nàng nghĩ đến đây, không khỏi tò mò đối với tướng mạo hắn. Nàng vươn tay, muốn tháo miếng vải đen che mặt hắn.


Tay nàng vừa chạm đến, hắn đã dần tỉnh dậy, mở hai mắt. Khi bốn mắt chạm nhau, trong mắt hắn xuất hiện địch ý. Hắn xoay người ngồi dậy, một tát đẩy tay nàng ra.


Nàng bị dọa ngây người, đến khi phục hồi tinh thần, liền giận không thể át.


“Lớn mật! Làm càn! Ngươi dám đánh ta!” Nàng lập tức nhảy dựng lên, giận dữ hét.


Hắn trong lòng kinh hãi. Nếu bị nàng nhìn thấy dung mạo, phải chết là điều không thể nghi ngờ. Hắn muốn bỏ đi, nhưng tứ chi vô lực, không thể đứng lên. Hắn chỉ đành nhíu mày, tập trung tinh thần đề phòng.


Nàng đang muốn lại răn dạy hắn vài câu, đã thấy hắn toàn thân run rẩy, thở dốc không ngừng, không khỏi có chút cảm thông.


“Hừ! Ngươi yên tâm, ta sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.” Nàng hai tay chống nạnh, trên cao nhìn xuống nói, “Nay ngươi bị thương, cũng coi như được giáo huấn. Chỉ cần ngươi nói cho ta biết đường trở về, ta sẽ không truy cứu tội ngươi bắt cóc.”


Hắn nhìn thoáng qua hoàn cảnh quanh mình, trầm mặc không nói.


Nàng thấy hắn như thế, phẫn nộ trách mắng: “Ngươi nói hay không!”


Hắn liếc nhìn nàng một cái, vẫn không mở miệng. Chỉ lấy ra kim sang dược tùy thân, xử lý miệng vết thương.


Nàng càng buồn bực, tiến lên vài bước, cầm cổ tay hắn, ngăn cản hành động của hắn.


Hắn vốn không dự đoán được nàng sẽ có hành động này, thêm chi tứ chi vô lực, tay buông lỏng, dược rời tay, rớt xuống đất. Hắn ngước mắt, nhíu mày nhìn nàng.


Vừa cầm vào cổ tay hắn, nhiệt độ nóng rực cách lớp quần áo truyền qua, làm nàng hơi kinh hãi. Rõ ràng là tuyết đầy trời, vì sao lại nóng như vậy? Hắn phát sốt? Nàng nghĩ đến đây, lại nhìn thoáng qua thuốc bị rơi xuống đất, chậm rãi buông lỏng tay ra.


Nàng ngồi xuống bên cạnh, bất mãn nhìn phía khác, không hề mở miệng.


Hắn yên lặng nhặt thuốc lên, lại xé rách một mảnh quần áo, rửa sạch băng bó miệng vết thương ở bả vai. Làm xong việc này, hắn nhắm mắt ngồi xuống, điều tức.


Nàng nhìn một mảnh bóng đêm, vừa khó chịu lại bất đắc dĩ. Hiện tại, cũng chỉ có thể chờ người của Nam Lăng vương phủ đến... Đến lúc đó, nhất định phải bắt tên tặc nhân này, trừng trị thật nặng.


Lúc này, nàng hơi cảm thấy đói bụng. Nàng mới nhớ lại, mình dỗi chưa ăn cơm chiều, đang khó chịu, lại nghe bụng kêu lên. Trong không gian tĩnh lặng, âm thanh kia vang lên vô cùng bất ngờ.


Nàng ngượng ngùng không thôi, vội vàng che bụng.


Hắn nghe được tiếng kia, chậm rãi mở mắt.


Nàng phát hiện ánh mắt hắn, xấu hổ nói: “Nhìn cái gì. Đói bụng không được sao?”


Hắn có chút bất đắc dĩ, đứng dậy đi đến trước mặt nàng, từ trong lòng lấy ra một cái túi màu đen, trầm mặc đưa cho nàng.


Nàng chần chờ tiếp nhận túi kia, thật cẩn thận mở ra. Trong túi đầy hạt dẻ đã bóc vỏ, khiến nàng có chút kinh ngạc. Hắn đây là cho nàng ăn sao?


Nàng có chút mất hứng, chỉ cảm thấy mình vô dụng, lại để cho phỉ tặc bố thí. Nàng cau mày, nói: “Ta không thích ăn hạt dẻ!”


Hắn càng bất đắc dĩ. Cô gái trước mắt này, là cháu ngoại Nam Lăng Vương, nữ nhi của trang chủ Úy Trì sơn trang cùng Tình Quân quận chúa. Nàng từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, nhận hết tất cả sủng ái, nàng như vậy, chỉ sợ cho tới bây giờ cũng không biết cái gì là đói thật sự.


Hắn có chút không vui, ép giọng, nói một câu: “Hạt dẻ dằn cơn đói.”


Nàng nghe vậy, cúi đầu nhìn hạt dẻ trong tay. Dằn cơn đói? Thật không? Nàng cầm lấy một hạt, nhẹ nhàng cắn một miếng. Tuy rằng hương vị ngọt ngào, nhưng cảm giác bột bột này, nàng vẫn không thích. Nàng để hạt dẻ xuống, nghĩ nghĩ, mở miệng hỏi: “Tại sao ngươi bắt cóc ta?”


Hắn trầm mặc đi về chỗ cũ, tiếp tục ngồi xuống.


“Ngươi muốn dùng ta vơ vét tài sản của ngoại công?” Nàng đứng dậy đi qua, tra hỏi.


Hắn trầm mặc, ngoan cố vô cùng.


“Hay là muốn cướp sắc?” Nàng nhíu chặt mày, hỏi một câu như thế.


Hắn lúc này mới lên tiếng, nói: “Tiểu thư nghĩ nhiều rồi.”


“Vừa không cầu tài lại không cướp sắc, vậy ngươi có mục đích gì?” Nàng tiếp tục hỏi.


Lời của nàng, làm cho hắn nhớ tới mệnh lệnh mình nhận, chuyện lúc trước lại hiện lên. Cảm xúc rối rắm của hắn đã trở lại, trong ánh mắt nhuốm màu đau thương bi phẫn.


Nàng phát hiện vẻ mặt của hắn, hỏi: “Ngươi là bất đắc dĩ?”


Hắn nghe vậy, ngước nhìn nàng. Nét mặt nàng thản nhiên, không có chút kiêng dè nhìn thẳng hắn. Ánh mắt đ1o, sáng ngời chân thành, không có ác ý. Hắn không tự chủ được tránh ánh mắt của nàng, hạ mắt không nói.


Nàng thoáng suy nghĩ, đặt túi hạt dẻ trong tay xuống, tiếp đó gỡ hết trâm thoa trang sức của mình xuống, nhét vào tay hắn.


“Những thứ này cho ngươi. Đường đường là nam nhi, phải đỉnh thiên lập địa, quang minh lỗi lạc. Đừng nữa làm chuyện xấu nữa, quay đầu là bờ, trở lại làm người tốt đi!” Nàng chính nghĩa, nói như thế.


Hắn ngây ngẩn cả người, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại. Nhìn nàng vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt, hắn không khỏi bật cười.


Thấy hắn như thế, nàng lòng tràn đầy phẫn nộ, “Ngươi cười cái gì! Ta là muốn tốt cho ngươi!”


Hắn cười đến run rẩy, nói không ra lời.


Nàng nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi không phải cảm thấy ta ấu trĩ buồn cười chứ?”


Hắn cố gắng thu ý cười, lắc lắc đầu.


“Ta cũng biết ta ấu trĩ buồn cười...” Nàng không thèm để ý hắn trả lời, chỉ cúi đầu, ôm đầu gối, tự nói, “Kỳ thật, hôm nay ngươi không bắt cóc ta, ta cũng muốn rời nhà trốn đi ...”


“Vì cái gì?” Hắn bật hỏi, nhưng không khỏi hối hận. Đây không phải là việc hắn nên hỏi ...


Nàng ngước mắt, liếc hắn một cái, cau mày, nói: “Ta có người phụ thân, cũng giống ngươi không phải người tốt.”


Hắn nghe được câu này, không biết nên khóc hay nên cười.


“Nương ta từ lâu đã hòa li rời khỏi nhà, hắn lại luôn phái người tới tìm ta. Hừ, ta mới không tiếp thu hắn đâu!” Trong giọng nói của nàng tràn đầy vẻ không vui, “... Nhưng mà... ngoại công ta lại nói, ta cũng sắp đến tuổi cập kê, phải nhận tổ quy tông mới tốt...”


Hắn trầm mặc, không biết trả lời thế nào.


“Ta không muốn làm cái gì Úy Trì gia tứ tiểu thư đâu...” Nàng chui đầu vào đầu gối, cúi đầu nói xong.


Trong lòng hắn bỗng dưng phiền muộn. Nàng không muốn làm Úy Trì gia tứ tiểu thư, nhưng lại có người bởi vậy không thể không giết nàng. Thật buồn cười nhỉ?


Hắn đang muốn mở miệng, nói vài câu an ủi, lại nghe tiếng bước chân rất nhỏ, đang tiến đến gần. Hắn vôi vàng đứng dậy, cẩn thận đề phòng.


Chỉ nghe một giọng nam tà nịnh, vang lên trong bóng đêm: “Xem các ngươi còn có thể chạy đi đâu!”


Nàng nghe vậy, theo tiếng nhìn lại. Còn chưa chờ nàng phân biệt rõ người tới, một thân ảnh đã nhún người bay đến, sát khí ác liệt cũng theo tới. Nàng kinh hãi, đã thấy người bên cạnh phi thân đón, đỡ sát chiêu kia.


Lúc này, hàn quang chợt lóe, bay như tên bắn, đánh úp về phía nàng. Không chờ nàng phản ứng, ám khí này đã bị đánh rơi. Nàng nhìn hắn che trước người mình, cảm kích.


Người tới, chính là Lương Chung cùng Trịnh Linh. Hai người đã điều tức, thoáng khôi phục thương thế.


“Xem ra hôm nay nhất định phải giết ngươi trước.” Lương Chung mở miệng, lạnh lùng nói.


Nàng biết lời này là nói ai, không khỏi tức giận. Nàng tiến lên vài bước, lớn tiếng trách mắng: “Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, lấy nhiều hiếp ít, các ngươi không thấy mất mặt sao!”


Nghe nàng nói như thế, hai người kia đều không vui.


Nàng trong lòng phẫn uất, đang muốn nói tiếp vài câu, lại bị kéo lại. Nàng chưa kịp phản ứng, lại ngửi được mùi thơm lúc trước. Chỉ hít vài vài hơi, suy nghĩ của nàng liền tan rã, mềm nhũn ngã xuống.


Hắn cẩn thận đỡ nàng nằm xuống, rồi đứng thẳng người, nói: “Lương Chung, Trịnh Linh, các ngươi nếu đuổi tận giết tuyệt, thì đừng trách ta xuống tay vô tình.”


“Địch Tú, khẩu khí thật lớn! Ta muốn xem xem, ngươi có bao nhiêu lợi hại!” Trịnh Linh dứt lời, đứng dậy tấn công.


Địch Tú bẻ một cây nhánh cây làm kiếm, tiến đón. Sau mấy chiêu, Trịnh Linh kinh hãi, “Lạc Vân kiếm pháp!”


Lương Chung nghe vậy, không thể đứng nhìn, tiến lên trợ trận.


Lấy một địch hai, Địch Tú rất nhanh liền rơi xuống thế hạ phong. Thương thế của vốn không nhẹ, mới vừa rồi cũng chưa được nghỉ ngơi bao lâu, nay chỉ cố chống đỡ. Nhưng mà, đáy lòng hắn lại sinh ra một ý niệm cổ quái trong đầu: Cho dù hôm nay hắn phải chết ở nơi đây, cũng tuyệt không thể để nàng bị thương tổn chút nào.


Ý niệm này mãnh liệt như thế, làm cho hắn huyết mạch sôi trào, sinh ra chiến ý. Hắn bỏ cả phòng thủ, kiếm chiêu càng mạnh mẽ.


Trịnh Linh lúc trước đã bị một chưởng của hắn, đến lúc này, đã có chút lực bất tòng tâm.


Lương Chung cũng không đoán được Địch Tú lại dùng tới chiêu thức liều mạng như thế, nhất thời cũng rối loạn thế công.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_17 end
Phan_gio_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .